Truyện cười tiếng Nhật số 92 – BỊ ANH BẠN LẤY BIÊN LAI ĐI RỒI
(先ほどのお連れの方が戻ってお持ちになりました)
わが
こういうセコイ
レジで
単語 : Từ vựng
trước buổi trưa | |
kinh doanh | |
thăm hỏi, viếng thăm | |
セールス | giảm giá |
lợi ích | |
lần này, lần tới | |
tình cờ, ngẫu nhiên | |
bữa trưa | |
biên lai |
Dịch truyện
BỊ ANH BẠN LẤY BIÊN LAI ĐI RỒI
Công việc của nhân viên marketing là coi việc kinh doanh làm mục đích, chủ yếu là liên hệ khách hàng, mở ra con đường tiêu thụ mới. Làm nghề này có thể mất chút phí giao tiếp. Nhưng có một số công ty thực hiện chế độ “marketing hoa hồng, tức là dựa vào tỉ lệ mức tiêu thụ để quyết định lượng của nhân viên kinh doanh, lương cơ bản cộng thêm hoa hồng là lương của tôi, ngoài ra không trả thêm phí giao tiếp.
Hồi trẻ tôi từng làm việc ở một công ty thương mại. Công ty tôi áp dụng phương pháp sau để quyết định mức phí giao tiếp, chính là tính toán dựa vào việc thu được lợi từ phía khách hàng bao nhiêu, sau khi đã trừ đi tiền lãi của bên mua do chậm trễ trong việc thanh toán.
Có khách hàng mặc dù doanh thu đạt nhưng lại không cần chiêu đãi, đón tiếp gì, có khách hàng không gặt hái được chút doanh thu gì nhưng lúc nào cũng muốn bạn phải mời họ đi ăn đi uống. Các kiểu khách hàng làm rất nhiều nhân viên marketing phải hao tâm tổn trí.
Có khách hàng rất biết cách lợi dụng người khác, chẳng hạn như ngồi ăn uống thoải mái trong một nhà hàng nhỏ dưới bầu không khí không tệ chút nào, đến lúc chuẩn bị về, khách hàng lại bảo:
“Đi tiếp một quán nữa đi, lần này đến chỗ tôi quen”.
Nếu như đáp: “Hôm nay tôi không được khỏe, bây giờ phải về rồi”.
Vậy thì khách hàng sẽ nói: “Về đi, về đi, hết tiền đúng không. Lần sau tôi trả…”
Như vậy là lại rơi vào tình cảnh bắt buộc phải thanh toán.
Quả thực là có loại khách hàng keo kiệt này.
Lúc gần trưa bỗng nhiên lại gặp một khách hàng. May không phải là buổi tối, chỉ ăn một bữa cơm trưa thôi. Ai ngờ ăn xong khách hàng lại bảo:
“Chiều tối lại gặp nhau nhé, đến lúc đó, bảo cho cậu một sáng kiến hay”.
Làm marketing, khó mà từ chối cách mới này.
Lúc thanh toán, vị khách hàng đó rõ ràng là không có ý muốn trả tiền nhưng lại đứng bên cạnh. Nghĩ là cũng chỉ là một bữa cơm trưa nên nhân viên marketing không cầm biến lại mà ra ngoài luôn, rồi chào khách hàng ra về.
Dù là một bữa cơm trưa nhưng lương của nhân viên marketing rất thấp. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn cần lấy biên lai, thế là lại quay lại nhà hàng, nhưng có nhân viên phục vụ lại bảo cậu ta rằng:
“Ban nãy, anh bạn của anh đã quay lại lấy biên lai đi rồi ạ!”